Lời thề thành công thứ nhất
Ta thề quyết không than vãn với những thất bại nửa. Ta sinh ra là để thành công. Ta không cuối đầu trước thất bại. Ta phải hoan hô chúc mừng, không nên khóc lóc kể lễ. Thế nhưng không biết tự bao giờ những ước mơ của ta đã phai nhạt, vô tình ta đã rơi vào cảnh tầm thường, xum xoe khúm núm với những con người xung quanh tự mê hoặc. Con người có thể hiểu và phá được mánh khóe của kẻ khác nhưng không tránh được lời nói dối của mình. Kẻ hèn yếu thì cho rằng mình thận trọng, kẻ giữ của keo kiệt thì cho rằng mình tiết kiệm. Không có gì dễ dàng hơn là dối mình dối người, bởi vì chúng ta vẫn tin vào những gì chúng ta hi vọng. Trong cuộc sống của ta không có một người nào lừa dối ta hơn ta tự lừa dối chính mình. Vì sao ta luôn dùng những từ ngữ để che đậy cho sự nhỏ bé của mình, luôn giảm nhẹ gánh nặng cho mình, luôn tìm cớ thoái thác cho năng lực thấp kém của mình? Điều tồi tệ nhất, ta tựa hồ như đã tin vào những lý do mà mình tạo ra, cứ yên chí, được chăng hay chớ, tự an ủi mình "...