Lời thề thành công thứ nhất
Ta thề quyết không than vãn với những thất bại nửa.
Ta sinh ra là để thành công. Ta không cuối đầu trước thất bại. Ta phải hoan hô chúc mừng, không nên khóc lóc kể lễ.
Thế nhưng không biết tự bao giờ những ước mơ của ta đã phai nhạt, vô tình ta đã rơi vào cảnh tầm thường, xum xoe khúm núm với những con người xung quanh tự mê hoặc.
Con người có thể hiểu và phá được mánh khóe của kẻ khác nhưng không tránh được lời nói dối của mình. Kẻ hèn yếu thì cho rằng mình thận trọng, kẻ giữ của keo kiệt thì cho rằng mình tiết kiệm. Không có gì dễ dàng hơn là dối mình dối người, bởi vì chúng ta vẫn tin vào những gì chúng ta hi vọng. Trong cuộc sống của ta không có một người nào lừa dối ta hơn ta tự lừa dối chính mình.
Vì sao ta luôn dùng những từ ngữ để che đậy cho sự nhỏ bé của mình, luôn giảm nhẹ gánh nặng cho mình, luôn tìm cớ thoái thác cho năng lực thấp kém của mình? Điều tồi tệ nhất, ta tựa hồ như đã tin vào những lý do mà mình tạo ra, cứ yên chí, được chăng hay chớ, tự an ủi mình "Trông lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình".
Không thể cứ như thế này mãi được!!!.
Cuối cùng, ta bắt đầu tự kiểm điểm. Ta ý thức được kẻ địch đáng sợ nhất chính là bản thân mình. Trong khoảnh khắc thần kì đó, tấm khăn che mặt để tự dối mình dối người bị lật tung khỏi mặt ta.
Ta nhận ra trên thế giới này có 3 loại người. Loại thứ nhất học tập và rút ra kinh nghiệm từ sai lầm của mình, đó là người thông minh. Loại thứ 2, học tập và rút ra kinh nghiệm từ sai lầm của kẻ khác, đó là người rất thông minh. Và loại thứ 3, không học tập và rút ra kinh nghiệm của mình hay của người khác, đó là những kẻ ngu xuẩn. Ta không phải là kẻ ngu xuẩn, hay nói đúng hơn có ai muốn là một kẻ ngu xuẩn đâu. Từ đây, ta phải đi bằng chính đôi chân của mình, vứt bỏ chiếc gậy đã tự làm khổ làm nghèo mình bao lâu nay.
Ta mãi mãi thề quyết không than vãn và tự hạ thấp mình nửa.
Ta đã từng ngớ ngẩn đứng bên đường, nhìn những người thành công hiên ngang bước qua mặt, biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Ta đã nghĩ đến không chỉ một lần, phải chăng những người thành công này đã được trời phú cho họ những gì mà ta không có? Những tài năng độc đáo, ý chí cao ngút, khí chất ngời ngời? Phải chăng mỗi ngày họ đều có nhiều thời giờ hơn ta để hoàn thành những kế hoạch vĩ đại? Phải chăng họ là người giàu lòng yêu thương và thông cảm hơn ta? Không, ông trời vốn không thiên vị cho ai cả. Chúng ta đều được tao thành từ những hạt bụi như nhau, đều được ban những xuất phát điểm giống nhau. Cuối cùng ta đã hiểu, không chỉ cuộc sống nơi ta đầy rẩy những bi thương, bất trắc. Ngay cả những người thành công nhất củng đã vượt qua những va vấp và thất bại để đi đến thành công. Sự khác nhau giữa những người này và ta là ở chổ: những kẻ thành công giàu có hiểu rất sâu sắc rằng: không có rối loạn thì không có bình tĩnh; không có căng thẳng thì không có thanh thản; không có buồn thương thì không có niềm vui; không có phấn đấu thì không có thắng lợi. Đó là cái giá phải trả cho sự thành công. Mới đầu ta vẫn căm tâm tình nguyện chấp nhận trả giá không chút hoài nghi. Những thất vọng và trắc trở liên tiếp giống như những giọt nước làm mòn đá núi, hủy lại lòng tin của ta, hủy hoại dũng khí của ta. Hiện nay tấc cả những thứ đó ta đều không đếm xỉa tới. Ta không còn là đồ bị thịt nấp dưới bóng của người khác. Vô số những lý do biện giải và thoái thác đã biến mất trong ta tự bao giờ.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
Cuối cùng ta đã hiểu lòng nhẫn nại và thời gian còn quan trọng hơn sức mạnh và sự nhiệt tình. Những trắc trở từ năm này qua năm khác cuối cùng sẽ đem lại một vụ mùa bội thôi. Những kế hoạch đã hoàn thành hoặc những kế hoạch sắp tiến hành đều không thể thiếu những đức tính cần cù, chăm chỉ, kiên gan bền chí, anh dũng, bất khuất. Đây là một quá trình tích lũy vươn lên từng tí một, tiến dần từng bước một để vươn đến thành công.
Thành công luôn luôn trôi qua trong nháy mắt, vừa đến hôm qua, hôm nay đã đi mất. Ta mong đợi hạnh phúc tương đối của cuộc đời, bởi vì cuối cùng ta nhận ra bí mật đằng sau mọi thác gềnh của vận mệnh. Mỗi lần thất bại càng làm chúng ta bức thiết hơn trong cuộc tìm tòi những cái đúng đắn . Mỗi bài học rút ra từ những thất bại càng làm chúng ta thận trọng hơn trong những quyết định của tương lai. Với ý nghĩa này, thất bại là con đường dẩn tới thành công. Con đường này mặt dù tràn đầy nước mắt nhưng đến cuối chặng đường là một rừng hoa hồng.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
Cảm ơn ông trời vì những gì ta có và cả những gì ta không có. Những gì ta có sẽ là hành trang cho ta bước đi trên con đường khó khăn phía trước, những gì ta không có là mục tiêu để ta phải giành được.
Ta sẽ luôn hồi tưởng về quá khứ nhưng sẽ không để cho quá khứ làm ta đau lòng. Ta sẽ luôn mơ ước đến tương lai nhưng không để cho tương lai làm ta mờ mắt. Và ta sẽ tập trung sống, cố gắng, phấn đấu từng giây từng phát của hiện tại để quá khứ phải nể phục ta và những mơ ước trong tương lai sẽ không giao giờ la xa vời nửa.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
[ST]
Ta sinh ra là để thành công. Ta không cuối đầu trước thất bại. Ta phải hoan hô chúc mừng, không nên khóc lóc kể lễ.
Thế nhưng không biết tự bao giờ những ước mơ của ta đã phai nhạt, vô tình ta đã rơi vào cảnh tầm thường, xum xoe khúm núm với những con người xung quanh tự mê hoặc.
Con người có thể hiểu và phá được mánh khóe của kẻ khác nhưng không tránh được lời nói dối của mình. Kẻ hèn yếu thì cho rằng mình thận trọng, kẻ giữ của keo kiệt thì cho rằng mình tiết kiệm. Không có gì dễ dàng hơn là dối mình dối người, bởi vì chúng ta vẫn tin vào những gì chúng ta hi vọng. Trong cuộc sống của ta không có một người nào lừa dối ta hơn ta tự lừa dối chính mình.
Vì sao ta luôn dùng những từ ngữ để che đậy cho sự nhỏ bé của mình, luôn giảm nhẹ gánh nặng cho mình, luôn tìm cớ thoái thác cho năng lực thấp kém của mình? Điều tồi tệ nhất, ta tựa hồ như đã tin vào những lý do mà mình tạo ra, cứ yên chí, được chăng hay chớ, tự an ủi mình "Trông lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình".
Không thể cứ như thế này mãi được!!!.
Cuối cùng, ta bắt đầu tự kiểm điểm. Ta ý thức được kẻ địch đáng sợ nhất chính là bản thân mình. Trong khoảnh khắc thần kì đó, tấm khăn che mặt để tự dối mình dối người bị lật tung khỏi mặt ta.
Ta nhận ra trên thế giới này có 3 loại người. Loại thứ nhất học tập và rút ra kinh nghiệm từ sai lầm của mình, đó là người thông minh. Loại thứ 2, học tập và rút ra kinh nghiệm từ sai lầm của kẻ khác, đó là người rất thông minh. Và loại thứ 3, không học tập và rút ra kinh nghiệm của mình hay của người khác, đó là những kẻ ngu xuẩn. Ta không phải là kẻ ngu xuẩn, hay nói đúng hơn có ai muốn là một kẻ ngu xuẩn đâu. Từ đây, ta phải đi bằng chính đôi chân của mình, vứt bỏ chiếc gậy đã tự làm khổ làm nghèo mình bao lâu nay.
Ta mãi mãi thề quyết không than vãn và tự hạ thấp mình nửa.
Ta đã từng ngớ ngẩn đứng bên đường, nhìn những người thành công hiên ngang bước qua mặt, biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Ta đã nghĩ đến không chỉ một lần, phải chăng những người thành công này đã được trời phú cho họ những gì mà ta không có? Những tài năng độc đáo, ý chí cao ngút, khí chất ngời ngời? Phải chăng mỗi ngày họ đều có nhiều thời giờ hơn ta để hoàn thành những kế hoạch vĩ đại? Phải chăng họ là người giàu lòng yêu thương và thông cảm hơn ta? Không, ông trời vốn không thiên vị cho ai cả. Chúng ta đều được tao thành từ những hạt bụi như nhau, đều được ban những xuất phát điểm giống nhau. Cuối cùng ta đã hiểu, không chỉ cuộc sống nơi ta đầy rẩy những bi thương, bất trắc. Ngay cả những người thành công nhất củng đã vượt qua những va vấp và thất bại để đi đến thành công. Sự khác nhau giữa những người này và ta là ở chổ: những kẻ thành công giàu có hiểu rất sâu sắc rằng: không có rối loạn thì không có bình tĩnh; không có căng thẳng thì không có thanh thản; không có buồn thương thì không có niềm vui; không có phấn đấu thì không có thắng lợi. Đó là cái giá phải trả cho sự thành công. Mới đầu ta vẫn căm tâm tình nguyện chấp nhận trả giá không chút hoài nghi. Những thất vọng và trắc trở liên tiếp giống như những giọt nước làm mòn đá núi, hủy lại lòng tin của ta, hủy hoại dũng khí của ta. Hiện nay tấc cả những thứ đó ta đều không đếm xỉa tới. Ta không còn là đồ bị thịt nấp dưới bóng của người khác. Vô số những lý do biện giải và thoái thác đã biến mất trong ta tự bao giờ.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
Cuối cùng ta đã hiểu lòng nhẫn nại và thời gian còn quan trọng hơn sức mạnh và sự nhiệt tình. Những trắc trở từ năm này qua năm khác cuối cùng sẽ đem lại một vụ mùa bội thôi. Những kế hoạch đã hoàn thành hoặc những kế hoạch sắp tiến hành đều không thể thiếu những đức tính cần cù, chăm chỉ, kiên gan bền chí, anh dũng, bất khuất. Đây là một quá trình tích lũy vươn lên từng tí một, tiến dần từng bước một để vươn đến thành công.
Thành công luôn luôn trôi qua trong nháy mắt, vừa đến hôm qua, hôm nay đã đi mất. Ta mong đợi hạnh phúc tương đối của cuộc đời, bởi vì cuối cùng ta nhận ra bí mật đằng sau mọi thác gềnh của vận mệnh. Mỗi lần thất bại càng làm chúng ta bức thiết hơn trong cuộc tìm tòi những cái đúng đắn . Mỗi bài học rút ra từ những thất bại càng làm chúng ta thận trọng hơn trong những quyết định của tương lai. Với ý nghĩa này, thất bại là con đường dẩn tới thành công. Con đường này mặt dù tràn đầy nước mắt nhưng đến cuối chặng đường là một rừng hoa hồng.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
Cảm ơn ông trời vì những gì ta có và cả những gì ta không có. Những gì ta có sẽ là hành trang cho ta bước đi trên con đường khó khăn phía trước, những gì ta không có là mục tiêu để ta phải giành được.
Ta sẽ luôn hồi tưởng về quá khứ nhưng sẽ không để cho quá khứ làm ta đau lòng. Ta sẽ luôn mơ ước đến tương lai nhưng không để cho tương lai làm ta mờ mắt. Và ta sẽ tập trung sống, cố gắng, phấn đấu từng giây từng phát của hiện tại để quá khứ phải nể phục ta và những mơ ước trong tương lai sẽ không giao giờ la xa vời nửa.
Ta thề quyết tâm không than vãn hay tự hạ thấp mình nửa.
[ST]

Comments
Post a Comment